Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ – bài văn biểu cảm về người thân

Viết bài văn biểu cảm về người thân: Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ (ngữ văn lớp 7) – Như bao đứa trẻ khác, tôi cũng có một gia đình tràn trề hạnh phúc. Trong mái ấm đó luôn vọng ra những tiếng cười hồn nhiên, trong sáng. Và cũng trong gia đình đó tôi được sống trong tình yêu thương của mẹ cha, ông bà. Mẹ tôi là người tuyệt vời nhất.

Mẹ tôi đẹp lắm! Có thể chỉ đẹp trong tôi mà thôi nhưng quả thật tôi thích nhất là ngắm mẹ. Nhiều lúc tôi ngắm mẹ, bị bố phát hiện làm tôi ngượng chín cả người. Đôi mắt mẹ vừa sắc sảo vừa hiền từ. Ân chứa trong đôi mắt đó là mênh mông yêu thương. Đôi mắt lúc vui lúc buồn lúc nào tôi đều biết. Lúc vui đôi mắt ấy như có lửa, cứ sáng rực. Lúc buồn đôi mắt mẹ tối sầm lại, mẹ trầm hẳn đi, làm tôi cứ ray rứt mãi.

Có lẽ trên đời này sung sướng nhất là nhìn thấy nụ cười của mẹ. Nụ cười ấy sáng ngời như hoa hướng dương làm cho tôi có thêm nghị lực để bước qua những khó khăn của cuộc đời. Nếu tôi là cây con thì nụ cười của mẹ là ánh nấng ban mai cho cây thêm sức sống. Đôi bàn tay mẹ không trắng trẻo, đầy đặn và gầy xương xương. Đôi bàn tay ấy, tôi cảm thấy hết sự ấm áp, sự chở che yêu thương của mẹ dành cho tôi. Mẹ thương tôi lắm! Những bát cơm tôi ăn hằng ngày, những chiếc áo tôi mặc lúc mùa đông… Tất cả đều thấm đẫm mồ hôi của mẹ. Tuy vất vả nhưng mẹ vẫn dành trọn tình thương yêu cho tôi, vẫn chăm sóc tôi một cách chu đáo.

Có nhiều đêm đông, tôi đang thiu thiu ngủ, chợt nhớ tới mẹ tôi nhìn ra ngọn đèn dầu mờ ảo thì thấy mẹ vẫn đang cặm cụi, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ để may cho tôi chiếc áo ấm di học. Nhìn mẹ mà tôi không khỏi chạnh lòng. Chưa bao giờ tôi thương mẹ tôi như lúc này! Tôi muốn chồm dậy và ôm mẹ nói: “Mẹ ơi! Đêm khuya rồi, mẹ hãy đi ngủ đi! Nhìn mẹ vất vả con thương mẹ lắm!”, nhưng tôi không thể nói được mà chẳng hiểu sao. Bông thấy chiếc chăn tuột khỏi người tôi, mẹ vội giũ ra rồi đắp lại. Tôi như ấm hơn vì được tiếp thêm hơi ấm tình thương từ mẹ. Mẹ đối với tôi là tất cả,. Bữa cơm dù ngon đến đâu nhưng không có mẹ tôi cảm thấy vô vị và nhạt nhẽo vô cùng.

Tình mẫu tử thật thiêng liêng cao quý, nếu một ngày nào đó tôi vắng đi tình yêu thương ấy liệu tôi có được hạnh phúc không? vắng mẹ tôi như cây thiếu ánh sáng, thiếu sự động viên an ủi của mẹ tôi như cái nắng chờ cơn mưa.. Và tôi sẽ không thể sống được, không thể thành công được nếu thiếu vắng tình thương bao la ấy. Tôi tự hỏi, mình phải làm gì đế mẹ vui mãi, sống mãi với chúng tôi? Xin thời gian trôi thật chậm, thật khẽ để tôi làm mẹ vui lòng nhiều hơn, được sống trong_ tình yêu thương của mẹ nhiều hơn. Nhưng tôi tin dù thế nào chăng nữa mẹ vẫn mãi còn trong tôi. Trong lòng tôi mẹ luôn hiện lên với nụ cười đôn hậu, ánh mắt trìu mến và dang rộng vòng tay để ôm tôi vào lòng.

Mẹ tôi là vậy đấy! Một người luôn mang lại niềm vui hạnh phúc cho người khác. Mẹ ơi con muốn nói với mẹ rằng, mẹ là người tốt nhất, tuyệt vời nhất trên đời. Mẹ ơi con yêu mẹ biết bao!!!

Bài viết liên quan

Thông tin tác giả

Thêm bình luận