Thuyết minh về cây Đa quê em

Bài văn Thuyết minh về cây Đa – Cây đa, giếng nước, mái đình… là những hình ảnh từ lâu đã trở nên quen thuộc với làng quê Việt Nam. Với tôi, nó còn là một cái gì đó rất thiêng liêng, khó tả. Trong đó, một loài cây đã gắn liền với tuổi thơ tôi, đó là cây đa.

Cây đa cổ thụ đó ở trước đình làng tôi. Tán lá đa xanh um tỏa rợp, làm bóng mát cho một khoảng sân đình. Chính trên tầng lá đó, tôi, con Hà, thằng Tí vẫn thường chễm chệ như ông vua con để ăn quả đa. Quả đa chính là sự tinh túy, thuần chất của cây đa, nó chan chát mà bùi bùi khiến tôi tỉnh cả người. Những chiếc rễ phụ của nó dài thòng xuống, trông giống như chòm râu của một cụ già dẹp lão. Thân cây sù sì, đặc biệt cây đa làng tôi còn có một cái hốc bé xíu, mà chỉ bọn lít nhít như tôi mới chui vào được.

Bà tôi kể rằng: “Cây đa này đã bốn trăm tuổi. Ngày giặc Pháp tràn đến, chúng định chặt cây đa để mở đường. Thế là bao nhiêu lưỡi cữa được điều khiển bởi những tên giặc Pháp to đùng xúm lại mổ xẻ cái cây tội nghiệp. Người làng hôm đó đi ngang qua phải che mặt giấu giọt nước mắt đau xót. Những lưỡi cưa như con dao bén ngọt cứa vào từng khúc ruột của họ. Vậy mà cây đa không chết, nó vẫn bám chặt lấy quê hương mà sống qua từng ngày. Cái hốc đó là dấu tích của cuộc chặt phá vô lương tâm. Ngày toàn dân bùng nổ kháng chiến. Chính cây đa che giấu bao chiến sĩ, bộ đội của ta và hứng lấy loạt đạn thế mạng. Nghe bà kể, tôi lại càng yêu quí và nể phục cây CỔ thụ ấy. Dạo đó, tôi và bọn bạn cứ tưởng rằng cái hốc cây bé xíu ấy rất thiêng, đó là nơi ông thần cây ngủ trưa.

Trước ngày bước vào lớp một, tôi đã phân công thằng Tô mang một cái đĩa, con Mơ mang hai quả cà chua, còn tôi màng ba que hương để trước giờ khai giảng sẽ “cúng cho thần hên”. Đúng hẹn, lũ lao nhao chúng tôi xúng xính áo mới trước hốc cây đa. Tôi là thủ lĩnh nên được kính cẩn đặt cái đĩa với hai quả cà chua vào hốc cây. Chao ôi! Mới buồn cười làm sao! Đến lúc dâng hương cả bọn mới nhớ là quên mang… diêm. Tôi tức quá bèn nằm lăn ra khóc ăn vạ. Bà tôi nghe thằng Tí báo tin vội chạy ra bế tôi và cười bảo: “Thôi! Cho bà xin cô công chúa ạ! Đi học thôi không muộn rồi đấy!”. Được bà nựng vài câu, tôi vội đi học ngay.

Cây đa đã chứng kiến bao trò trẻ con của chúng tôi. Tôi yêu cây đa lúc nào không hay. Những lần bị bà mắng, tôi vẫn trèo lên cây đa mà thủ thỉ. Những tán lá đa lại ôm lấy tôi dỗ dành như người mẹ, và tôi ngủ khì mất, báo hại bà tôi phải chạy khắp xóm mà tìm.

Lên mười tuổi, tôi và gia đình lên thành phố sống, ngày chia tay, tôi không rứt ra được cây đa. Tôi nhớ là mình đã khóc. Bố dọa lấy roi mây đánh tôi cũng không nín. Tôi chợt lo sợ, cây đa sẽ lại bị chặt mất như là ngày xưa vậy. Liệu lúc đó, cây đa có còn trụ vững nữa không hay là..

Không! Tôi mong cây đa sống mãi, đến đời con tôi, cháu tôi và chắt chút chít của tôi nữa. Cho đến bây giờ, dù chưa gặp lại cây đa một lần nào nhưng tôi vẫn yêu nó, và yêu cây đa mãi thôi.

Bài viết liên quan

Thông tin tác giả

Thêm bình luận